Đừng tháo xuống nụ cười' - sách về một tuổi trẻ không biết sợ
“Trong ánh sáng
khôn lường của ngày thơ dại, mình đã lạc lối, yêu đương khôn xiết, đứng dậy
không sợ hãi và điên cuồng từng trải chuyện đớn đau”, Khải Đơn mở lời trong quyển
sách đầu tay “Đừng tháo xuống nụ cười”.
Tên sách: “Đừng tháo xuống nụcười”
Tác giả: Khải Đơn
NXB Trẻ, tháng 4/2015
Tác giả: Khải Đơn
NXB Trẻ, tháng 4/2015
![]() |
Khải Đơn là phóng viên trẻ từng công tác tại báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên.
Hiện cô viết tự do, cộng tác với nhiều tờ báo tại TP HCM. Ngoài công việc
chính, cô chọn Facebook và Blog để bày tỏ góc nhìn đậm tính trải nghiệm, đồng
thời khắc họa chân dung của những người trẻ cùng những khắc khoải của họ về cuộc
sống.
Đừng tháo xuống nụ cười là quyển
tản văn mỏng hơn 200 trang, với những bài viết của tác giả từ năm 19 tuổi. Mỗi
câu chuyện được cô gom lại như một "bó cỏ mỏng" để ghi dấu khoảng thời
gian chông chênh nhất của chính mình khi đi, trải nghiệm, viết và thấu cảm cuộc
sống xung quanh. Tác phẩm chia làm 4 phần: Tuổi trẻ lộng lẫy, Người đi lạc,
Không thể yêu mãi mãi, Con đường trước mặt. Tất cả xâu chuỗi lại thành hành trình
của một người trẻ, đi qua những thời gian trăn trở của chính cuộc đời mình.
Qua sách, Khải Đơn cho thấy sự quay quắt của bản thân trước những chuyện
đúng sai, điều thật giả và cả những cảm xúc không tháo gỡ được trong mối quan hệ
bạn bè, người thân hay tình yêu. Sau từng trang viết, độc giả thấy được cuộc
sống cực đoan ra sao trong tâm lý một người trẻ khi bắt đầu bước vào đời. Tác
giả viết: “Bằng một kiểu cách méo mó và đầy mùi căm giận, nhiều thầy cô,
cha mẹ, người lớn ấn vào đầu những đứa con mình niềm hồ nghi nặng nề và cả những
dè chừng không tưởng tượng nổi. Có những đứa con gái học đến lớp mười một vẫn
không được quyền đi chơi với đám bạn cùng lớp vì cha mẹ sợ nó bị... lừa tình.
Có những đứa ước mơ trở thành họa sĩ bị cấm tiệt vì cha mẹ tin rằng 'Cái nghề ấy
chỉ có nước đi ăn mày, ai mà thèm thuê'".
Nhưng sau tất cả, những lần sẵn sàng "xù lông" giận dữ với thế
giới, theo tác giả, từ tận sâu thẳm bên trong họ cần biết bao cảm thông và yêu
thương. Bởi, tuổi 20 kỳ lạ ấy giống một ngọn lửa, đủ nóng để làm nên mọi
chiến tích tuyệt vời và cũng đủ rã rời để gây ra biết bao sầu muộn. Một cô gái
trẻ loay hoay với tình yêu đổ vỡ, một bạn nhỏ không biết phải làm gì khi bị mọi
người xung quanh chê trách vì mê K-Pop, một sinh viên quay cuồng mỏi mệt
trước kỳ vọng gia đình đã giao phó. Có một khoảng trống nào đó đã tạo sinh giữa
người trẻ và phần còn lại của thế giới, đẩy họ vào vùng của “Kẻ đi lạc”.
Cái tuổi trẻ rối như tơ vò ấy (hay ít ra là với tác giả) có quá nhiều rắc
rối, nhưng cuối cùng lại là phần tuyệt diệu nhất mà bất cứ ai cũng ghi tạc
trong tim chẳng thể nào quên được. Khải Đơn không khỏi giật mình khi nhận ra,
thời gian gặp rắc rối với vấn đề sức khỏe, hormone, để lại trong lòng cô thật
nhiều xúc cảm. Tất cả được cô nâng niu như những thành tựu, như một phần đáng
giá của cuộc đời.
"Nhưng cuộc sống này liệu có gì là một thành công viên mãn hay sự
hủy hoại tuyệt cùng không? Khi trẻ, người ta vui chơi, yêu đương và làm những
điều rồ dại. Người ta vẫn lớn lên mỗi ngày, sai lầm, đứng dậy, đi tiếp. Cách đứng
dậy thẳng lưng, khòm lưng, bò lệt bệt, cắn rơm cắn cỏ cúi đầu, hay gì khác, lại
là cái tâm lý được tiêm vào tim từ chính những năm tháng đầu tiên vào đời, bởi
những bồi tụ suốt bao năm sống và nghĩ suy", Khải Đơn viết.
Đọc Đừng tháo xuống nụ cười,
mỗi người có thể tìm đâu đó một mảnh giống mình hoặc ngược ngạo đến mức khó chịu.
Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái
tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế
giới.
Nguyệt Mi
Comments
Post a Comment